Hiển thị các bài đăng có nhãn tình bạn. Hiển thị tất cả bài đăng

Điều tôi muốn biết...


Tôi không quan tâm bạn mưu sinh thế nào mà chỉ muốn biết bạn khao khát điều gì và có dám mơ ước đạt được điều mình đang khao khát không...

Tôi không quan tâm bạn bao nhiêu tuổi mà chỉ muốn biết bạn có dám như một kẻ ngốc liều mình vì tình yêu, vì những ước mơ và vì một chuyến phiêu lưu để được tồn tại trong cuộc đời này không...

Tôi không cần biết điều gì mới phù hợp với ước mơ của bạn mà chỉ muốn biết bạn đã dám đối mặt với nỗi đau bị cuộc đời dối trá hay lại khép chặt lòng mình vì e sợ lại một nỗi đau khác...

Tôi muốn biết bạn có dám ngồi lại với nỗi đau của tôi hay của chính bạn; có dám khiêu vũ thật điên cuồng để sự say mê tràn ngập đến tận đầu ngón tay và ngón chân của mình mà không cần phải e dè giữ ý, phải thực tế hay phải luôn nhớ đến những giới hạn của con người...

Tôi không quan tâm câu chuyện bạn kể có thật hay không mà chỉ muốn biết bạn có dám làm thất vọng người khác để thành thật với bản thân mình... Liệu bạn có thể chịu đựng bị kết tội phản bội mà vẫn không phản bội lại chính nhân cách của mình... Liệu bạn sẽ trung thực và vì thế sẽ đáng được tin cậy chứ...

Tôi muốn biết liệu bạn có nhận ra vẻ đẹp dù cho hằng ngày nó chẳng hề xinh đẹp, và liệu bạn có thể quyết định cuộc đời mình mà không cần sự hiện diện của Chúa...

Tôi muốn biết liệu bạn sẽ chịu đựng được thất bại của lẫn bạn và tôi, đứng bên bờ hồ mà hét vang đến tận trời cao là “có”...

Tôi muốn biết liệu bạn có thể thức dậy dù sau đêm dài đau khổ, thất vọng, kiệt sức và rã rời mà làm những gì phải làm cho các con của bạn không...

Tôi không quan tâm bạn là ai hay làm sao đến được đây. Tôi chỉ muốn biết liệu bạn có thể sát cánh cùng tôi trong lửa đỏ và sẽ không chùn bước thoái lui...

Tôi không quan tâm bạn đã học ở đâu, những gì và của ai. Tôi chỉ muốn biết liệu bạn có thể một mình đối diện với bản thân chân thật như người bạn bạn có bên mình trong những giây phút đơn độc...

Theo Cà phê sáng.

Ai cũng cần có những bằng hữu thế này trong đời


Tình bạn không hình thành một cách ngẫu nhiên, chúng ta có xu hướng thiết lập quan hệ với những người có chung sở thích, chia sẻ những giá trị chúng, cùng trải qua khó khăn tương tự nhau... Chúng ta lựa chọn làm bạn với những người có thể trao đổi ý nghĩ và cảm xúc, cùng nhau trải qua khó khăn và chia sẻ cuộc sống. Không nhất thiết phải có quan hệ rộng, nhưng ít nhất, mỗi người đều cần có 4 kiểu bạn như sau.

Một người khiến ta không cảm thấy cô độc 

Con người không muốn sống cô độc. Chúng ta muốn đảm bảo rằng, bản thân không cô đơn trong cuộc đời, theo nghĩa đen và cả nghĩa bóng. Mọi đều có điểm yếu riêng. Bạn luôn có những điều không hài lòng về cuộc sống. Đôi khi bạn không muốn chia sẻ suy nghĩ của mình với người khác vì sợ bị phán xét hoặc bỏ rơi. Chúng ta cần một người bạn có thể hiểu được suy nghĩ và điểm yếu của mình. Chỉ khi đó, bạn mới có cảm giác được "đảm bảo", được thoải mái thể hiện bản thân như nó vốn là thế.

Một chiến hữu trong các cuộc vui 

Một người bạn có thể sẻ chia và lắng nghe tâm sự giúp chúng ta thoải mái sống với con người thật của mình. Cuộc sống rất căng thẳng, chúng ta luôn được dạy phải nghiêm túc và trưởng thành trong công việc và cuộc sống khi lớn lên. Tuy nhiên, ai cũng có như cầu được vui chơi và làm những trò "ngớ ngẩn" với những người thân thiết. Ai cũng cần một người bạn sẵn sàng chấp nhận "đứa trẻ ngớ ngẩn" bên trong mỗi người, cùng chia sẻ niềm vui và sự phấn khích, dù ở bất kỳ tình huống nào.

Một người cố vấn 

Không ai hoàn hảo, thỉnh thoảng chúng ta bế tắc và chao đảo trong tâm trí của mình. Công việc thường xuyên trở nên áp lực, không thuận lợi... Nhưng chỉ cần một người bạn lắng nghe, các vấn đề dường như được đều giải quyết, tâm trí bạn sẽ hoàn toàn được làm mới và sẵn sàng khi quay trở lại với công việc. Một người bạn có tư duy sẽ cho bạn những lời khuyên đáng giá, truyền cảm hứng, giúp bạn giải quyết các vấn đề và hiểu rõ về chính bản thân nhiều hơn.

Một cộng sự cùng tìm kiếm thành công

Mỗi người đều có ước mơ và mục tiêu riêng. Nhưng chúng ta quá nhỏ bé và mong manh khi chỉ có một mình. Để thực hiện mọi thứ, chúng ta cần một người cộng sự để liên kết và phát huy tiềm năng với nhau. Vì vậy, nếu bạn muốn phát triển, thành công hoặc đơn giản chỉ là muốn hạnh phúc và sống tích cực hơn, bạn có những người sẵn sàng dành thời gian cho bạn hay không mới là vấn đề.

Diễn giả nổi tiếng Jim Rohn từng nói: “Con người bạn là tổng hợp của 5 người mà bạn dành thời gian nhiều nhất”. Đó chính là lý do, nếu bạn muốn phát triển và thành công, hoặc chỉ đơn giản là có cuộc sống vui vẻ, bạn cần có những người bạn thật sự, những người giúp bạn cùng tiến về phía trước.

Kết luận

4 người bạn trên, ai cũng cần có trong đời. Những người may mắn có thể tìm được người bạn thực sự, đóng đủ cả 4 vai trò. Đó sẽ là người chia sẻ, đồng hành và cùng vui buồn trong cuộc sống với họ.

Theo thời gian, việc duy trì tình bạn thực sự ngày càng khó. Tìm được một người bạn tốt là điều không dễ dàng, giữ được bạn lại càng khó hơn. Đừng mất niềm tin vào tình bạn. Để có những người bạn tốt, trước hết chính bạn phải trở thành một người bạn tốt. Chỉ cần bạn thực sự hiểu ý nghĩa của tình bạn, những người tri kỉ sẽ không rời xa bạn.

Nguồn: Mạng thư viện.

Tháng 5 mùa hoa phượng...

Tháng 5, mùa hè, mùa thi, nghỉ hè... bây giờ chỉ còn là kỷ niệm.

Những ngày qua, lướt trên mạng xã hội thấy rất nhiều bạn trẻ cuối cấp chụp ảnh kỷ yếu với nhau. Vậy là một mùa hè nữa lại đến. Xuyên qua cửa kính văn phòng, nhìn cây phượng già bắt đầu nở hoa đỏ rợp trời... Cái nắng như thiêu như đốt của mùa hè... Rồi những cơn mưa đầu mùa... Ôi... vậy là một mùa hè nữa lại đến.


Trời nắng, đường xa, nghĩ tới bữa cơm mà ngán ngẩm nhưng ngồi mãi rồi cũng phải đi lại một chút, lại về ăn cơm trưa. Nắng và oi bức, ghét nhất là cầm ô, thà chịu nắng còn hơn.

Tháng 5 mùa hè... mùa thi... nghỉ hè... bây giờ là món quà xa xỉ rồi nhỉ? Một mình lên công ty, một mình một con đường giữa ánh nắng dù có hai hàng cây bên đường che bớt vẫn thấy rát mặt. Cảm giác có chút gì đó là lạ chưa nhận rõ, dừng lại lắng nghe và bật kêu lên "ve sầu"... đúng là tiếng ve sầu, rõ ràng hơn bao giờ hết.

Âm vang từ mọi hướng. Tự nhiên mình không còn thấy mệt, thấy nắng nữa, âm thanh quen thuộc đó gợi nhớ bao nhiều kỷ niệm, con đường như gần hơn. Ngày nhỏ, trưa hè nào mình cũng theo bạn đi bắt ve sầu, vừa là đồ chơi, vừa là đồ ăn. Ve sầu rán, ăn một lần và không bao giờ dám ăn thêm lần nữa.

Lên văn phòng, không hiểu sao mấy hôm nay quán lẩu dê cuối đường hay mở nhạc không lời. Thằng cùng công ty nói "giữa trưa mà nghe nhạc này buồn ngủ không chịu được", buồn cười thế. Ừ, mọi khi không để ý nhưng sao bây giờ thấy lạ thế? Buồn... nhưng không phải là buồn cười. Có gì giữa tiếng ve kêu râm ran tới chói tai và những bản nhạc không lời này nhỉ? Giai điệu buồn, nhẹ nhàng và da diết. Cảm giác nôn nao, không muốn làm gì hết, chỉ muốn ngồi im mãi thế. Lại nhớ...

"Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng...
...Em chở mùa hè của tôi đi đâu???"

Mùa hè và những kỷ niệm trong tôi...

Mùa hè cuối năm cấp I, những kỷ niệm không rõ ràng, bạn bè vẫn cùng trường, cùng lớp, vẫn gần nhà.

Cuối năm cấp II, mùa hè bắt đầu với những tấm thiệp nhỏ nhét đầy cặp. Những suy nghĩ thi trường nào làm thêm những niềm vui, nỗi buồn. Đứa trường trên, đứa trường dưới, không cùng lớp, đứa nghỉ học... Ngày cuối đông đủ, cả hội rủ nhau đi chơi, chụp ảnh, tặng nhau những tấm thiệp đơn giản với những lời chúc trẻ con. Rồi bạn mới, trường mới và thêm những mùa hè mới.

Cuối năm cấp III, mùa hè gắn liền với những lo lắng, những kì thi quan trọng. Giữa các quyển sách ôn thi là những cuốn sổ lưu bút truyền tay nhau "xuyên" các lớp. Yêu hay ghét cũng đều ghi cả. Buồn cười... một đứa như mình mà ngày đó không hề mua quyển lưu bút nào khi trong cặp đầy những lưu bút của bạn đưa và một câu hỏi ngày nào cũng có "lưu bút của mày đâu, sao không đưa tao ghi?"


Bạn bè như càng gần nhau hơn, những cãi vã không còn. Trong giờ nghỉ trưa trên lớp, cả lũ tụ tập nhau tâm sự, "sẽ làm gì?", "thi trường nào", "ở đâu?"... để rồi buổi học cuối vỡ òa thành những tiếng khóc. Bọn con trai đi một vòng bắt tay các bạn nữ, giữ chặt hơn đôi tay ai đó mình "đặc biệt" quý mến. Con gái thì chỉ ôm nhau khóc. Mình không khóc vì tụi bạn ôm mình khóc quá nhiều rồi. Cấp III, có lẽ nhiều kỷ niệm nhất.

4 năm đại học, mùa hè ba năm đầu là những dịp đi chơi vui vẻ, đi làm thêm kiếm tiền... Khó để nói mùa hè năm cuối thế nào? Đi thực tập, cuộc sống như con thoi giữa những lần đi tìm tài liệu và gặp giảng viên hướng dẫn làm luận văn. Bạn bè chỉ gặp nhau chốc lát trong những ngày thi chung môn điều kiện và ngày bảo vệ luận văn xong, chỉ có những nhóm bạn thân tụ tập nhau. Thế là rời trường... không một lời hứa hay dự định họp lớp. Ai cũng háo hức tìm kiếm cho mình những cơ hội và công việc phù hợp.

Và bây giờ, khi tôi ngồi đây, trong văn phòng đầy những công văn và những dự án còn dang dở... không biết giờ này lũ bạn thân ngày nào giờ ra sao??? Đã tròn 5 năm ra trường, bạn bè giờ chắc cũng đi làm hết, rồi đứa có gia đình,... không biết khi nào gặp lại nhỉ? Mùa hè kỷ niệm...

Xàm Xí Đú t/h.