Tháng 5, mùa hè, mùa thi, nghỉ hè... bây giờ chỉ còn là kỷ niệm.
Những ngày qua, lướt trên mạng xã hội thấy rất nhiều bạn trẻ cuối cấp chụp ảnh kỷ yếu với nhau. Vậy là một mùa hè nữa lại đến. Xuyên qua cửa kính văn phòng, nhìn cây phượng già bắt đầu nở hoa đỏ rợp trời... Cái nắng như thiêu như đốt của mùa hè... Rồi những cơn mưa đầu mùa... Ôi... vậy là một mùa hè nữa lại đến.
Trời nắng, đường xa, nghĩ tới bữa cơm mà ngán ngẩm nhưng ngồi mãi rồi cũng phải đi lại một chút, lại về ăn cơm trưa. Nắng và oi bức, ghét nhất là cầm ô, thà chịu nắng còn hơn.
Tháng 5 mùa hè... mùa thi... nghỉ hè... bây giờ là món quà xa xỉ rồi nhỉ? Một mình lên công ty, một mình một con đường giữa ánh nắng dù có hai hàng cây bên đường che bớt vẫn thấy rát mặt. Cảm giác có chút gì đó là lạ chưa nhận rõ, dừng lại lắng nghe và bật kêu lên "ve sầu"... đúng là tiếng ve sầu, rõ ràng hơn bao giờ hết.
Âm vang từ mọi hướng. Tự nhiên mình không còn thấy mệt, thấy nắng nữa, âm thanh quen thuộc đó gợi nhớ bao nhiều kỷ niệm, con đường như gần hơn. Ngày nhỏ, trưa hè nào mình cũng theo bạn đi bắt ve sầu, vừa là đồ chơi, vừa là đồ ăn. Ve sầu rán, ăn một lần và không bao giờ dám ăn thêm lần nữa.
Lên văn phòng, không hiểu sao mấy hôm nay quán lẩu dê cuối đường hay mở nhạc không lời. Thằng cùng công ty nói "giữa trưa mà nghe nhạc này buồn ngủ không chịu được", buồn cười thế. Ừ, mọi khi không để ý nhưng sao bây giờ thấy lạ thế? Buồn... nhưng không phải là buồn cười. Có gì giữa tiếng ve kêu râm ran tới chói tai và những bản nhạc không lời này nhỉ? Giai điệu buồn, nhẹ nhàng và da diết. Cảm giác nôn nao, không muốn làm gì hết, chỉ muốn ngồi im mãi thế. Lại nhớ...
"Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng...
...Em chở mùa hè của tôi đi đâu???"
Mùa hè và những kỷ niệm trong tôi...
Mùa hè cuối năm cấp I, những kỷ niệm không rõ ràng, bạn bè vẫn cùng trường, cùng lớp, vẫn gần nhà.
Cuối năm cấp II, mùa hè bắt đầu với những tấm thiệp nhỏ nhét đầy cặp. Những suy nghĩ thi trường nào làm thêm những niềm vui, nỗi buồn. Đứa trường trên, đứa trường dưới, không cùng lớp, đứa nghỉ học... Ngày cuối đông đủ, cả hội rủ nhau đi chơi, chụp ảnh, tặng nhau những tấm thiệp đơn giản với những lời chúc trẻ con. Rồi bạn mới, trường mới và thêm những mùa hè mới.
Cuối năm cấp III, mùa hè gắn liền với những lo lắng, những kì thi quan trọng. Giữa các quyển sách ôn thi là những cuốn sổ lưu bút truyền tay nhau "xuyên" các lớp. Yêu hay ghét cũng đều ghi cả. Buồn cười... một đứa như mình mà ngày đó không hề mua quyển lưu bút nào khi trong cặp đầy những lưu bút của bạn đưa và một câu hỏi ngày nào cũng có "lưu bút của mày đâu, sao không đưa tao ghi?".
Bạn bè như càng gần nhau hơn, những cãi vã không còn. Trong giờ nghỉ trưa trên lớp, cả lũ tụ tập nhau tâm sự, "sẽ làm gì?", "thi trường nào", "ở đâu?"... để rồi buổi học cuối vỡ òa thành những tiếng khóc. Bọn con trai đi một vòng bắt tay các bạn nữ, giữ chặt hơn đôi tay ai đó mình "đặc biệt" quý mến. Con gái thì chỉ ôm nhau khóc. Mình không khóc vì tụi bạn ôm mình khóc quá nhiều rồi. Cấp III, có lẽ nhiều kỷ niệm nhất.
4 năm đại học, mùa hè ba năm đầu là những dịp đi chơi vui vẻ, đi làm thêm kiếm tiền... Khó để nói mùa hè năm cuối thế nào? Đi thực tập, cuộc sống như con thoi giữa những lần đi tìm tài liệu và gặp giảng viên hướng dẫn làm luận văn. Bạn bè chỉ gặp nhau chốc lát trong những ngày thi chung môn điều kiện và ngày bảo vệ luận văn xong, chỉ có những nhóm bạn thân tụ tập nhau. Thế là rời trường... không một lời hứa hay dự định họp lớp. Ai cũng háo hức tìm kiếm cho mình những cơ hội và công việc phù hợp.
Và bây giờ, khi tôi ngồi đây, trong văn phòng đầy những công văn và những dự án còn dang dở... không biết giờ này lũ bạn thân ngày nào giờ ra sao??? Đã tròn 5 năm ra trường, bạn bè giờ chắc cũng đi làm hết, rồi đứa có gia đình,... không biết khi nào gặp lại nhỉ? Mùa hè kỷ niệm...
Xàm Xí Đú t/h.